Tuesday 27 July 2010

CÁI "TRÍ" CỦA ĐAU KHỔ.


Cuộc đối thoại dưới đây xảy ra trong một buổi tư vấn tâm linh giữa người cố vấn và một phụ nữ trẻ khoảng hơn 30 tuổi:
Người cố vấn: Chào Cô, Tôi có thể giúp gì cho Cô không?
Người phụ nữ: Mọi việc trong đời Tôi đều chẳng ra gì. Tôi cần giúp đỡ. Tôi cần một việc làm ổn định. Tôi cũng cần một chỗ ở tốt hơn vì hiện nay Tôi sống trong một phòng trọ ở tầng hầm của nhà người ta. Tôi muốn mọi người trong gia đình yêu thương Tôi. Chồng Tôi đã bỏ Tôi. Tôi cần một Người Đàn Ông đàng hoàng ... một Người Chồng tốt ... còn chiếc xe của Tôi nữa, nó vẫn cứ hỏng hoài ...
Người cố vấn: Những điều Cô vừa nói là Cô cần, Tôi thấy cũng không có gì quá đáng. Tôi nghĩ rằng ai trong  chúng ta cũng muốn được như vậy ... Nhưng Cô có biết người nào có tất cả những thứ đó không?
Người phụ nữ: Có chứ. Có một vài người bạn.
Người cố vấn: Thế Cô có thấy họ Hạnh Phúc không?
Người phụ nữ: ... Ơ ... ơ ... Chắc là không hẳn đâu.
Người cố vấn: Vậy Cô có nghĩ rằng nếu như Cô có đầy đủ những thứ đó, Cô sẽ cảm thấy Hạnh Phúc vĩnh viễn không?
Người phụ nữ: Có thể ... thật ra là ... không ... Chắc là không Hạnh Phúc mãi đâu.
Người cố vấn: Với quan điểm cá nhân của Tôi, Tôi nghĩ rằng: Chúng ta xuất phát từ một cội nguồn Yêu Thương và An Bình tuyệt đối. Có lẽ vì thế mà khi bị tách rời khỏi nơi ấy, mình luôn cảm thấy bơ vơ và thiếu thốn triền miên. Để đối phó với sự thiếu thốn, mình bám víu vào Tình Thương của người thân như Cha Mẹ, Bạn Đời, Con Cái, Anh Chị Em, Bạn Bè ... Cảm giác thiếu thốn cứ mãi đeo đẳng nên mình cố lấp đầy những khoảng trống ấy bằng tiền tài, công danh, sự nghiệp ...
Mỗi thứ đó đều có tác dụng, nhưng chỉ một ít lâu sau là cảm giác thiếu thốn lại xuất hiện ... Và một khi trạng thái thiếu thốn kia được khỏa lấp đầy thì không còn điều gì thành vấn đề nữa. Mình có đạt được những thứ mình mong thì cũng tốt, không đạt cũng chẳng sao. Vì khi ấy mình đã tìm được Bình Yên trong nội tâm cũng như với thế giới bên ngoài.
Khi chúng ta tách rời ra khỏi cội nguồn đầy đủ tuyệt đối kia, chúng ta đã tạo nên một "Trí thứ phụ", diễn đạt bằng chữ. Cái "Trí nguyên thủy" thì vốn dĩ Vô Ngôn và Âm Thầm; Mọi nhận thức đều không có sự diễn giải, phân tích. so sánh, phán xét. suy luận ... Mọi việc xảy ra đều chỉ có một trạng thái duy nhất: NHƯ LÀ, ĐANG LÀ.
Còn cái "Trí thứ phụ" kia là Trí mà Tôi và Cô, cũng như biết bao nhiêu người khác hiện đang dùng. Nó lãi nhãi không ngừng về những thứ đang làm chúng ta đau khổ. Một khi mình học được cách làm thuần cái Trí này thì mình có thể trở về với trạng thái của cái "Trí nguyên sơ"

Chúng ta có thể siêu vượt được cái cảm giác thiếu thốn kia vĩnh viễn. Các Bạn có muốn học cách làm này không?

(Trích từ The Here & Now Meditation)

No comments:

Post a Comment